Old school Swatch Watches
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 14(tap 3)

 CUỐN 3: KẾT THÚC CŨNG LÀ MỘT SỰ KHỞI ĐẦU


Hồng trần tịch mịch ngàn năm

 Ngươi và ta…………..

 Rốt cuộc là duyên hay nghiệt duyên đây………
 Trầm Phượng…..Phượng,……….Phượng……….

Nguyên lịch năm 948, Đường vũ thừa tướng Đường Vũ Mị ,Diễm nguyệt quốc thống nhất tam quốc , tiếp tục một thời đại thịnh thế phồn hoa,. Theo sử sách ghi lại, nguyên niên 948 thất nguyệt, tả thừa tướng đăng cơ đại đế, quân lâm thiên hạ, lấy niên hiệu Phượng đế, dục hỏa phượng hoàng, niết bàn khuynh phúc, khuynh tẫn thiên hạ. Đời sau kể lại, đăng cơ đại điển dung nhan khuynh thành ấy, khí phách bễ nghễ cao ngạo ấy, mắt lạnh nhìn xem trò chơi nhân gian mà những nhà sử sách ko biết tốn bao nhiêu giấy mực viết về vị Phượng đế này.

Năm trăm năm sau, trải qua thương hải tang điền, thời đại thịnh thế yên hoa ấy như một cuộn phim lịch sử, một thời đại dù phồn hoa đến đâu đến cuối cùng cũng sụp đỗ dành cho thời đại tiếp theo, song đó là chuyện nói sau

Thiên cổ nhất đế, nhất thế minh quân, Đường Vũ Mị.

Trầm Phượng, …Phượng ……Phượng quốc,…. ta muốn đời đời nhớ đến tên ngươi, trăm vạn năm sau, khi tất cả tan thành mây khói, trở về thời xa xưa………chỉ còn tên ngươi khắc sâu trong dấu ấn lịch sử, không thể xóa nhòa……..trăm vạn năm sau, kiếp sau…..kiếp sau nữa……..ta và ngươi lại bắt đầu!

Những mái ngói lưu li cao quý, những chạm trổ điêu khắc xinh đẹp, phượng hoàng, hoa lệ mà cao quý. Đó là biểu tượng cao quý cho con người cao quý nhất, và đó cũng chính là cung điện, nơi và con người ai cũng ham muốn vào đó nhưng có ai biết rằng để được một cái gì đó phải trả giá đại giới tương tự



“ Hoàng thượng ở nơi đó sao….”.trầm thấp một giọng nói vang lên

“ , tham kiếm vương gia…”

“ Ân, Hồng lục, Mị ……..nàng chưa ra sao…” .Âu Dương Sắc Vi hạ mâu hỏi, xinh đẹp dung nhan vài phần ảm đạm. Bảy năm trôi qua, Âu Dương sắc vi bỏ đi phần ngượng ngùng cùng nhu tình của tuổi trẻ càng thêm phần thành thục mị cảm, giơ tay nhấc chân tràn ngập khí phách của kẻ từng quân lâm thiên hạ.

“ Vương gia, hôm nay là ngày Trầm công tử….”., Hồng Lục buồn bả đáp, hoàng thượng thực si tình nha, Trầm công tử mất tích gần năm năm rồi đâu, Hồng lục thở dài, yêu kiều dung nhan ảm đạm khiến cho người thêm thương tiếc

“ Ân……đừng làm phiền nàng” , Âu Dương Sắc Vi than nhẹ

“ Phượng, Phượng, Phượng của ta nha………, ngươi có biết ta biết bao nhớ ngươi…” môi anh đào khép mở lẫm nhẫm, phượng nhãn khép mở, đôi xinh đẹp phượng mâu tràn đầy nhu tình, sủng nịnh như nước nhìn nhân ảnh nọ . Khuynh thế dung nhan, tựa như bạch liên ngàn năm u nhã nhu tình, ôn nhu như nước, màu tím con ngươi xinh đẹp câu hồn nhiếp phách nhân tâm. Nhân ảnh ấy vẫn xinh đẹp vẫn ôn nhu như thế nhưng đáng tiếc đó chỉ là những bức tranh người ấy, căn phòng hoa lệ cao quý, đây là cấm địa, bất cứ ai bước vào đây ko ai có thể ra ngoài, đây là cấm địa của đế vương, cũng ko ai bước vào để thỏa mãn tính tò mò mà mất mạng nhỏ cả. Đúng vậy đó là căn phòng mà Đường Vũ Mị đem tất cả những gì của Trầm Phượng để lại, là nơi chứa thân ảnh người nọ. Căn phòng treo đầy ảnh người nọ, mỗi nhăn mày, mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười, dơ tay nhất chân……..những bức tranh người nọ sâu sắc mà tinh tế cũng đủ cho thấy người vẽ tranh dành biết bao tình cảm cho người trong tranh nha!

Đào Phượng hiên vẫn như thế, lạc anh đầy trời trong gió, từng mãn hoa đào theo phong mà vũ, lãnh hương hoa đào đầy trời, rực đỏ cả một mảnh sân. Đào hiên vẫn đẹp như thế, nhưng u buồn trong đó tịch mịch ko nói nên lời, có lẽ nó đang khóc, đang nhớ…..chủ nhân của nó chăng…!!





CHƯƠNG 1 : LONG PHƯỢNG BẢO BỐI


Gió nhẹ nhàng mang theo hương thơm nhàn nhạt của cây cỏ, vài tia nắng nhẹ nhàng nhuốm thứ ánh sáng vàng nhạt khắp vùng tạo nên một bức tranh phong cảnh xinh đẹp nên thơ. Đúng vậy, nơi đây tựa như thế ngoại đào viên, đó là một u cốc xinh đẹp

“ Tỷ, ngươi nói nương thân của chúng ta như thế nào nha” , trĩ nộn giọng trẻ con vang lên, âm thanh nhuyễn ngọt làm cho người khác thêm yêu thương. Trong sáng mắt to đơn thuần tựa như hoằng thủy, phấn nộn tinh tế làn da, khéo léo mũi, anh đào môi tựa như tinh linh trần thế! Thật sự là xinh đẹp đáng yêu tiểu nam hài a

“ Nga! Phụ thân nói mẫu thân là người rất vĩ đại, rất tài giỏi …” phấn điêu ngọc mài tiểu cô nương thanh linh âm thanh ôn nhu đối với đệ đệ của mình nói, tiểu cô nương chừng 3,4 tuổi khuôn mặt cùng tiểu nam hài như đúc

Đây chính là đôi long phượng thai a

“ Vậy sao nương thân vẫn ko đến xem chúng ta, có phải nương ko cần chúng ta nha!” , đáng yêu đích bé mếu máo nói, thủy linh rưng rưng ủy khuất chọc người trìu mến

“ Đệ đệ, đừng khóc! Mẫu thân chỉ là có việc nên ko thể đón chúng ta nha, mẫu thân yêu nhất phụ thân sao lại ko cần chúng ta đâu”. Đáng yêu tiểu nữ oa nhanh chóng an ủi đệ đệ

“ Nga! Thật sao?…”… tiểu nam hài nghiêng đầu hỏi hỏi, bộ dáng khả ái chọc người trìu mến.

“ Ân….. đương nhiên, cục cưng ko tin tỷ tỷ sao”, nữ oa nhi tỏ vẻ ko vui

“ Tỷ …đừng giận, cục cưng đương nhiên tin tỷ tỷ nha” nho nhỏ thiên hạ lắc tay nhìn mình tỷ tỷ như là sợ nàng sinh khí

“ Bảo bối, cục cưng……”… trầm thấp dễ nghe thanh âm vang lên, bạch y thắng tuyết, khuynh thế dung nhan như bạch liên ngàn năm thanh nhã, đặc biệt tuyệt thế câu hồn nhiếp phách màu tím con ngươi làm cho người ta đui mù, chỉ là đôi mắt ấy tựa như u cốc ko đáy….trống rỗng, tuyệt vọng…..đó chẳng phải Trầm Phượng thì là ai

Nói đến năm năm trước bị ngã xuống Đoạn Thiên nhai, may mắn được một đôi lão nhân cứu giúp, sinh hạ đôi long phượng thai song đôi xinh đẹp ánh mắt ko thể nhìn thấy dương quang…..tuyệt vọng, bi thương….. khiến cho hắn càng thêm yếu, sức khỏe rất kém, có lẽ một trận đau sẽ cướp đi sinh mạng của hắn…nếu ko phải vì hai người con có lẽ hắn đã sớm vong đi, đôi vợ chồng giúp hắn từ 2 năm trước cũng mất rồi! cũng may bảo bối của hắn nhu thuận hắn cũng ko quá cực. Có lẽ hai người con cũng là động lực sống của hắn nha

Có lẽ đau đớn ko phải là khi thụy nhai

Cũng ko phải khi chịu tra tấn đến từng khớp xương khi vết thương cũ tái phát…

Mà là đau phát từ linh hồn, từ nội tâm của hắn

Năm năm tưởng niệm, năm năm tương tư

Dày vò hắn đến sống chi chết lại

Hắn nhớ người ấy ấm áp hoài ôm

Nhớ ôn nhu sủng nịnh đối mình

Nhớ người ấy sủng mình đến vô pháp vô thiên

Rồi bá đạo, lớn mật hành vi, cử chỉ……..hắn nhớ. ……nhớ đến phát điên


Sống trong bóng tối, u ám hơi thở khiến hắn mệt mỏi

Tưởng niệm nghe đến tiếng nói người ấy, ánh mắt ôn nhu đến nịch nhân, tưởng đến mức hắn hận ko thể bay về nhào vào trong ấm áp hoài ôm đó, nghe người đó hữu lực tiếng tim đập…..còn có,…. Có !!!! nhiều lắm……….

Nhưng mà hắn còn có cơ hội sao, đáy vực này…….hắn, đôi mắt của hắn, dung nhan này ko biết tàn tạ đến thế nào, hắn thực mong nàng giữ được hết thảy ký ức xinh đẹp về hắn, ko một chút vết nhơ nào…..tối hoàn mỹ. Cho nên có lẽ Đường Vũ Mị…..Vũ Mị…Mị..!! của ngươi tình nhất định kiếp sau cũng phải để dành cho ta…





“ Phụ thân, sao ngươi lại ra đây, gió lạnh mau vào nhà nha…”…tiểu nữ oa nhanh chóng chạy đến giúp đỡ Trầm Phượng

“ Ân…..bảo bối, cục cưng đâu……”.Trầm Phượng ôn nhu mỉm cường sờ đầu búp bê

“ Nha, đệ đệ đang hái thuốc……”..búp bê nữ oa nói nói, một bên giúp đỡ Trầm Phượng nằm xuống

“ Khụ…khụ,…., vất vả các ngươi, phụ thân làm cha thật vô dụng …” .Trầm Phượng cười khổ

“ Phụ thân đừng nói vậy nha, bảo bối thực sinh khí…”…nữ oa tức giận nói

“ Ân…… phụ thân sai rồi, bảo bối đừng giận…”.Trầm Phượng mỉm cười ôn nhu nói

“ Bảo bối……đây là tín vật của ngươi mẫu thân đưa cho ta, Trầm Phượng lấy ra một đào mộc trâm, tinh tế vuốt, tràn đầy xinh đẹp ôn nhu……đây là lễ vật nàng tự tay làm cho hắn nha……”.

“ Phụ thân!!!…”…..búp bê nữ oa nhìn của mình phụ thân, đây là lần đầu tiên phụ thân nói về mẫu thân, lúc trước nàng hỏi thì phụ thân tràn đầy đau thương cùng tưởng niệm nên nàng cũng ko dám hỏi……..chỉ là nhìn phụ thân càng ngày càng gầy,….hàng đêm vô miên gọi tên một người rồi khóc nấc lên…..tuy che dấu nhưng nàng biết rất rõ phụ thân có bao nhiêu yêu mẫu thân !!

“ Bảo bối….nghe cha nói…, nếu có một ngày ra khỏi này đáy vực ngươi đưa cục cưng tìm mẫu thân biết không, mẫu thân của ngươi tên là….Đường Vũ Mị_ tả thừa tướng Diễm Nguyệt Quốc,” Trầm Phượng ôn nhu vỗ đầu búp bê nói, đưa cho nàng mộc trâm, quyến luyến khó buông tay

“ Ân…….bảo bối nhất định tìm được nương……”…nữ oa sáng mắt hồn nhiên nói, nương thật lợi hại nha, thừa tướng tức là một người trên vạn người= có nhiều tiền= mua được nhiều dược liệu quý hiếm= chữa hết bệnh cho phụ thân…..tiểu nữ oa âm thầm quyết định nhất định tìm được mẫu thân mau cứu phụ thân, phụ thân thân mình hư nhiều rồi





“ Các ái khanh còn việc gì tấu nữa ko?…..”…..mị hoặc thanh âm vang lên, kia trương dung nhan tuyệt thế khiến cho thiên hạ nam tử mê đảo

“ Bệ hạ, thần có việc bẩm tấu,” uy vũ một trung niên nữ nhân bước ta, mày kiếm mắt sáng, đích thị hữu thừa tướng Hạ Hầu Nhan

“ Nói!……”..

“ Bệ hạ đăng cơ đã lâu, hậu cung vẫn trống………”…..cẩn cẩn dực dực Hạ Hầu Nhan nhìn thấy nữ hoàng bệ hạ sắc mặt ngày càng đen thì thanh âm có vẻ nhỏ dần!!! ô….ô…… tại sao nàng lại xui thế chứ, các đại thần họp bàn chứ ko phải ý kiến của nàng nha

“ Đủ……”….Đường Vũ Mị uy áp âm thanh vang lên, toàn trường lặng ngắt run sợ

“ Bệ hạ bớt giận………”….toàn trường quan lại sợ hãi quỳ xuống

“ Trẫm từng nói với các ngươi hậu cung chỉ có một người, chủ nhân chỉ có một các ngươi điều nghe ko hiểu sao?………lần sau có người nhắc lại việc này lần nữa đừng trách trẫm ko nương tay,” Đường Vũ Mị tức giận vung tay áo đi

‘ Bãi triều………’




Ngự thư phòng

“ Mị, nghe nói hôm nay đại thần muốn cho ngươi kiến lập hậu cung,” Âu Dương Sắc Vi phe phẫy quạt một bộ dáng hồ li tinh vấn

“ Ngươi có phải dạo này rất an nhàn, chuẩn bị sứ giả của Thiên tuyết quốc đến công việc ngươi đảm nhiệm” , Vũ Mị nhếch môi cười lạnh

“ Ô….ô….. Mị ta đùa, ko cố ý nha…Lãnh Tĩnh dạo này sức khỏe ko được tốt, ta phải coi hắn, ko rảnh, ko rảnh nha…”…..ô…Mị càng ngày càng ko đáng yêu, ko tốt đùa chút nào, Âu Dương Sắc Vi bĩu môi

‘ Hừ……..!!!!!’ Mị tức cười nhìn bộ mặt trẻ con của Sắc Vi, lắc đầu cười khổ, năm năm tương tư, đau nhức…….nhờ nàng cùng Lãnh Tĩnh, nàng cũng giảm vài phần tịch mịch

“ Mị, vài ngày nữa có lễ hội hoa đăng ra ra nhìn chút thay đổi ko khí” , Sắc Vi dụ dỗ

“ Ân……” Đường Vũ Mị cười gật đầu, nhưng ý cười chưa đạt đến đáy mắt……..nàng năm năm rồi chưa từng có một ngày cười thực lòng, sảng khoái cười, vui vẻ quá một ngày…..Sắc Vi thở dài



CHƯƠNG 2: NHỚ!!



“ Cuối cùng cũng đến…”..môi đỏ mọng nhẹ nhàng lẫm nhẫm, chỉ thấy người đó một thân bạch y nhẹ nhàng phiêu diêu, khuynh thế độc lập, một đầu ô phát như một dãi lụa mịn màng vén lên bởi một thanh bích ngọc trâm…….

“ Ca ca, cuối cùng cũng đến nha, Phượng quốc đúng là phồn hoa thật!” đáng yêu tiểu cô nương chừng 13, 14 tuổi, mắt phượng mày ngài….cao quý khí chất

“ Ân…” .thiếu niên bạch y nhẹ nhàng mỉm cười nhìn hắn muội muội

Đến rồi…rất nhanh là gặp được người ấy…….



Ngự hoa viên

Hàng ngàn loài hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ, cao quý mẫu đơn, thanh nhã đích lan, quyến rũ mị hoặc mạn đà hoa……tạo nên ngự hoa viên cao quý, xinh đẹp….

Lúc này, trong đình nhỏ ngự hoa viên có hai người đang hạ cờ

Một thân hỏa y như ma như mị

Một thân tử y tuấn tú phi phương
Hai người cùng nhíu mày suy nghĩ hạ cờ, không khí thập phần hài hòa.

“ Mị, ta thua…”….Dạ Thương thở dài, tại sao đánh với nàng trăm ván vẫn ko thắng được lần nào nha, khiến cho nàng suy sụp rồi, nàng đường đường là thiên tài được đại lục ca tụng hơn 10 niên mà….gặp nàng, tự tin của nàng ko cánh mà bay.

“ Ngươi có chút tiến bộ rồi, lần này thua có nửa bước…” Vũ Mị ngẩng đầu nhìn đối phương, nhẹ nhàng cười

“ Nữa bước cũng là thua thôi! Ngươi này biến thái quái vật, ngươi có cái gì là ko giỏi ko hả! làm ơn cho ta tìm lại chút ít tự tin được ko…”.Dạ Thương nhăn mặt nói. Nàng đã gần 40 tuổi , nhưng vẫn không khác gì năm xưa, oa nhi búp bê mặt cùng tính cách trẻ con làm cho người ta cứ nghĩ hắn chừng 29, 30 tuổi….có ai ngờ rằng một thời thiên tài quân sự Dạ Thương lại tính cách cùng hình dáng như vậy đâu.

“ Ân,….hình như là ko…” Mị nhìn Dạ Thương sau đó nghiêm túc phun ra mấy chữ

“ Ta biết mà! Trên thế gian này, có ai thắng nổi ngươi cơ chứ” , Dạ Thương phiết miệng, uống một ngụm trà nói

Đường Vũ Mị nhìn Dạ Thương trẻ con hành động, cười nhẹ…..nhãn thần mờ mịt, xa xăm cùng tràn ngập tưởng niệm, thắng nàng,…có chứ, trên thế gian này có một người luôn thắng nàng….

“ Là hắn…”…Mị nhẹ giọng ôn nhu nói, trầm thấp nỉ non..

“ Ngô!…ngươi nói gì…” Dạ Thương ngạc nhiên hỏi

“ Ta nói có một người luôn thắng ta nha!” Vũ Mị cười nhẹ

“ Ai?…..hắn như vậy tài giỏi…” .Dạ Thương kinh ngạc hỏi

“ Đúng vậy! hắn thật sự rất tài giỏi a!..” Đường Vũ Mị có chút cười khổ, phượng mâu giãn ra, ôn nhu ko thể tả,..như đầm tựa hải…khiến cho người ta nhìn vào đó, nịch nhân..chẳng thể thoát ra ngoài….

Dạ Thương trợn mắt kinh ngạc nhìn hồng y nhân trước mặt, đã từng thấy nàng nhiều biểu hiện, thấy nàng hô phong hoán vũ, tài kinh tế thế….lãnh khốc đích nàng, nghịch ngợm là nàng….nhưng chưa bao giờ thấy hắn lại như vậy ôn nhu, như vậy cô đơn, mềm yếu cùng tịch mịch , tựa như tiểu thú bị lạc đường, cô đơn dãy dụa

‘ Ngươi!!..’..Dạ Thương trầm mặc ko nói, nàng biết nàng đang tưởng niệm ai! Trên thế gian này, kẻ khiến nàng như vậy lộ ra ôn nhu đến nịch nhân, chỉ có một người, duy nhất một người mà thôi!!

Đường Vũ Mị nhãn thần xa xăm nhìn về phía chân trời, khóe miệng hiện lên một nét cười ôn nhu hiếm thấy…

Là a! mỗi lần hạ kì, hắn sẽ lại nhíu mày suy nghĩ, bộ dáng thập phần khả ái khiến nàng si ngốc ngắm cả ngày, để chọc hắn vui, nàng sẽ cố ý nhường hắn, cho hắn thắng nàng nửa bước, những lúc ấy hắn sẽ cười ngọt ngào, nhãn thần ôn nhu,….xinh đẹp. Bởi hắn biết nàng nhường hắn, nhưng hắn ko bao giờ nói…cứ vậy ngoan ngoãn mà hưởng thụ nàng sủng, nàng ái

Mỗi lần hắn cố ý ko mặc áo choàng giữa tiết đông hay ko lau khô tóc khi vừa tắm xong, nàng sẽ nhẹ nhàng trách cứ sau đó sẽ thay hắn làm…hắn giống như nhu thuận tiểu miêu im lặng chờ nàng phục vụ…..khi đó …lúc đó….thật đẹp biết bao!!

Phượng! đến khi nào, chúng ta có thể có thể trở về khoảng thời gian như lúc trước nha!!

Bốn năm chín tháng lẽ 9 ngày….

Ngươi không bên cạnh ta đã gần 5 năm

Ngươi đích ôn nhu tiếu dung

Ngươi đích đáng yêu cử chỉ…..

Ta nhớ! Nhớ đến phát điên!!

Phượng… Phượng của ta nha , ngươi đến khi nào mới về lại bên cạnh ta đây

Ta đây suốt một đời tư niệm

 Đến như mây bay, hoa rơi tựa sương khói


 Mộng quấn quanh thốt nên vài lời

 Phong ba bão táp đã qua rồi

 Lí trí say rồi biết khi nào tỉnh

 Dưới ánh trăng ta thi triển công phu

 Lại thấy trên biển hoa như tuyết


 Bao nhiêu mùa xuân cướp đi nét hồng nhan


 Thanh phong không giải được ngôn ý

 Mở cẩm thư lòng chất chứa tình ý

 Mộng sớm sinh tối tử nhất tịch luyến

 Như hoa khai nở nhất thiên niên

 Một mình ngắm biển xanh hóa bể dâu


 Nụ cười vang vọng nhất thiên niên


 Mấy lần tri nhân ghé nhân gian

 Nghìn năm tương phùng như thuở ban đầu gặp gỡ


 -Tịch luyến-
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8 Tap 2
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19 end
Phan_1 Tap 1
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .